Lời
chia buồn với ông Chủ tịch
...Người ông Quang tiếp cuối cùng là Chánh Toà án Tối cao Trung
Quốc, chiều ngày 19/09. Ông là người đẩy Việt Nam tới gần Mỹ. Bắc Kinh đã xử tử
hình ông tội phản bội thiên triều. Ông được mời sang thăm TQ ngày 11/05/2017.
Và án được thi hành sau 21 phát đại bác. Bây giờ, thuốc làm chậm hết thời hạn
tác dụng, trước khi “đi”, ông phải được nghe tuyên án. Ông Chánh án Chu Cường
sang bất ngờ chỉ để thực thi việc đó...
Một cái chết phải chết
Ở Việt Nam, dưới sự lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của đảng cộng
sản, người ta đã biết từ lâu rằng, không có một cái gì nằm ngoài “quy trình”,
nghĩa là mọi cái đều phải đúng trình tự mà đảng muốn và đảng xếp đặt trước.
Ngay cả cái chết.
Rất nhiều cái chết của lãnh đạo được nghi là có thiết kế trước.
Nhiều lắm, không kể hết được, vài cái tên như đại tướng Chu Văn Tấn, trung tướng
Nguyễn Bình, đại tướng Hoàng Văn Thái, đại tướng Lê Trọng Tấn..., cả cựu thủ tướng
Võ Văn Kiệt.
Gần đây, chuyện chết của ông Nguyễn Bá Thanh, ông Phạm Quý Ngọ,
hay như chuyện chết hụt của ông Phùng Quang Thanh
đều có dáng dấp của một kịch bản soạn trước.
Ông Quang chết vào 10h05
ngày hôm qua, 21/09/2018, nhưng người ta đã biết rằng ông sẽ chết từ rất lâu rồi.
Có quá nhiều lý do để ông phải chết
Người ta đã thống kê rằng dưới thời ông là Bộ trưởng công an, có
hơn 260 người chết vì “tự chết” trong trại giam đồn công an. Đó là hơn 260 oan
hồn, gọi đích danh tên ông, mỗi lần tuần rằm hương khói.
Trong vụ đàn áp Nhà nước Đề-Ga mà ông là Trưởng ban chỉ đạo Tây
nguyên, tổng chỉ huy chiến dịch, người ta không biết được con số chính xác,
nhưng có hàng trăm người chết, hàng nghìn gia đình phiêu tán vì bị cướp đất, đốt
nhà. Đó cũng là những oan hồn và những uất hận của lòng người.
Làng chó Nhật Tân còn tan hoang vì tai hoạ liên tiếp đến từ oan
hồn của những con chó, thì ông Quang không
thể sống.
Người ta cũng biết ông sẽ chết sau cái chết bí ẩn của ông thượng
tướng thứ trưởng Phạm Quý Ngọ. Ông Ngọ nhận của tử tù Dương Chí Dũng nửa triệu
đô và nhận chuyển 1 triệu đô khác của Vạn Thịnh Phát cho một “anh cấp trên”. Vụ
án “làm lộ bí mật quốc gia” của ông này được dừng vì nghi phạm đã chết.
Có dấu hiệu để người ta nghi cái chết vì nhiễm độc phóng xạ của
ông Nguyễn Bá Thanh là do người của tổng cục cảnh sát Bộ công an thực hiện.
Hai cái âm hồn này, nếu có về đòi xác, thì chắc cũng tìm đến địa
chỉ nhà ông Quang.
Nhưng lý do dẫn đến cái chết cụ thể hơn của ông Quang có lẽ phải tính từ câu: “nếu chiến
tranh xảy ra trên biển Đông thì tất cả đều thua, không có kẻ thắng”, mà ông
tuyên bố tại Singapore tháng 6/2016. Ông là nguyên thủ đầu tiên của Việt Nam khẳng
định nguy cơ chiến tranh trên biển Đông. Ông đã chỉ cho thế giới biết kẻ sẽ gây
ra cuộc chiến tranh này là Bắc Kinh và người làm cho nó thất bại sẽ là người Việt
Nam.
Tuyên bố này là sự tiếp nối của tuyên bố “Việt Nam không đổi chủ
quyền lấy tình hữu nghị viển vông nào đó” của ông Nguyễn Tấn Dũng trước
đó, không phải kiểu “anh em trong nhà còn cãi nhau” của ông Đại
tướng PhùngQuang Thanh và “Biển Đông
có gì đâu” của ông Trọng.
Ông Quang là
người hết mình cho công cuộc làm xích lại gần nhau giữa người Mỹ và người Việt
Nam.
Một tháng nằm bên Mỹ trước chuyến thăm lịch sử của ông Trọng,
ông Quang được cho là đã phá vỡ hầu hết
các rào cản quá khứ, giải toả các nghi ngại, xác lập sự tin cậy cao nhất cho
quan hệ an ninh giữa hai quốc gia, trong đó phải kể đến quan điểm về lập trường
chủ quyền và giải pháp an ninh vĩnh viễn của Việt Nam. Trung Quốc biết và tìm
cách phá bằng được.
Ông Quang được cho là người
phát hiện và trực tiếp chỉ huy phá vỡ âm mưu đảo chính theo lệnh Bắc Kinh của
Phùng QuangThanh, nếu Hiệp định An ninh chung
giữa Mỹ và Việt Nam được ký kết.
Đầu tháng 5/2017, trước chuyến đi Mỹ gặp Tổng thống Trump của
ông Nguyễn Xuân Phúc, ông Quang được Tập
mời sang thăm và đón bằng 21 phát đại bác.. Ông bị phát hiện nhiễm bệnh lạ từ
tháng 7/2017, tức là sau khi TQ về hai tháng.
Những kẻ phản thiên triều thì chết
Nhưng người ta lại nói, ông Quang chết
theo đúng quy trình, theo lý thuyết Xây dựng đảng mà ông Trọng là Giáo sư tiến
sĩ.
Ông Quang phải chết, vì giống
như ông Nguyễn Tấn Dũng, ông Quang là
hình ảnh ẩn hiện phía sau tất cả mọi vụ bê bối tham nhũng từ trước tới nay, và
sẽ của tất cả các vụ khác sắp khui ra tới đây. Đơn giản là tất cả các vụ tham
nhũng đều xuất phát và diễn ra dưới thời ông Dũng làm Thủ tướng và ông Quang làm Bộ trưởng Công An. Vụ án bảo kê đánh bạc của
Trung tướng công an Phan Văn Vĩnh, đặc biệt, siêu Vụ án Vũ Nhôm đang kết thúc bằng
các đường dẫn thẳng đến nhà ông Quang.
Nếu ở một chế độ Dân chủ thực, nơi luật pháp thực sự là độc lập
và xã hội chỉ tôn thờ sự thật và danh dự, thì chuyện một thủ tướng, một tổng thống
tham nhũng bị đưa ra Toà và bị nhốt vào tù, như tổng thống Nam Hàn, như thủ tướng
Malaysia, tổng thống Bresil v.v... là chuyện bình thường. Nhưng ở một chế độ tồn
tại chỉ bằng giả dối, lừa bịp, bằng thủ đoạn che đậy những thối nát bên trong,
thì một vị Chủ tịch nước bị lật tẩy tham nhũng là chuyện không thể chấp nhận.
Phải cho ông Quang chết để
dừng vụ án tại chỗ. Ông ta phải chết sao cho đảng vẫn còn được nói ông vì dân
vì nước mà chết.
Người ta cũng nói tới chuyện ông Quang tự
kết thúc. Ông không thể chịu đựng nổi nếu vụ Vũ Nhôm đi đến tận cùng, phơi ra tất
cả những gì ông làm. Hối tiếc và đau đớn.
Có thể ông đã nhận được tín hiệu của định mệnh chợt đến từ đâu
đó.
Giống như chuyện Tam Quốc, Chu Du ngửa mặt kêu “Trời đã
sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng”, rồi tắt thở. Thua cờ, vỡ mật mà chết đấy
thôi!
Bởi vì, nếu không chết theo một lịch trình, thì không thể dễ và
nhanh như vậy. Chiều ngày 19/09 ông Quang còn
tiếp trưởng đoàn kiểm toán quốc tế. Người ngoại quốc cuối cùng ông Quang gặp là ông Chu Cường, Chánh án Toà tối cao
Trung Quốc vào lúc chiều muộn ngày 19/09. Sáng ngày 20/09 ông nhập viện, 10h 05
phút ngày 21/09, đã tắt thở.
Ông Nguyễn Quốc Triệu, trưởng ban bảo vệ sức khoẻ trung ương cho
biết, “ông Quang nhiễm một loại
virus hiếm có, thế giới chưa có thuốc chữa”. Bệnh do virus liệu có gây ra đột
quỵ như tai biến não hay nhồi máu tim được không?
Có thể nói gì về chuyện đầu độc
Trong nhiều năm gần đây, hiện tượng lãnh đạo đột tử không rõ
nguyên nhân bệnh tật là một hiện tượng phổ biến, nhưng không một ai đặt ra câu
hỏi tại sao, vì đâu? Có một đặc điểm chung là các vụ chết đột tử này đều ly kỳ
và nhất là rất giống các vụ đột tử của lãnh đạo cộng sản Bắc Kinh và các vị vua
chúa quan lại trong cấm cung các triều đại phong kiến Trung Quốc.
Kỹ thuật sử dụng chất độc trong cung đình và trong chiến tranh của
Trung Quốc có lịch sử phát triển trên ba nghìn năm. Người Trung Quốc sở hữu và
sử dụng thông thạo các loại chất độc có thể gây tử vong sau vài phút, sau vài
tiếng, sau vài ngày và sau vài năm. Có thể không để lại dấu vết và không thể
tìm được nguyên nhân. Nhưng có một quy tắc bất di bất dịch, là chỉ được phép sử
dụng khi có trong tay thuốc giải độc. Nghĩa là cứu hay để chết hoàn toàn do người
sử dụng.
Người ông Quang tiếp cuối
cùng là Chánh Toà án Tối cao Trung Quốc, chiều ngày 19/09. Ông là người đẩy Việt
Nam tới gần Mỹ. Bắc Kinh đã xử tử hình ông tội phản bội thiên triều. Ông được mời
sang thăm TQ ngày 11/05/2017. Và án được thi hành sau 21 phát đại bác. Bây giờ,
thuốc làm chậm hết thời hạn tác dụng, trước khi “đi”, ông phải được nghe tuyên
án. Ông Chánh án Chu Cường sang bất ngờ chỉ để thực thi việc đó.
Kim Jong Un mỗi lần sang TQ đều mang theo tất cả mọi thứ cần thiết,
cả buồng vệ sinh riêng, tuyệt đối từ chối ăn các đồ ăn do phía TQ đem đến. Tuyệt
đối không dùng bất cứ gì do TQ cung cấp. Cha của Un là Kim Jong Il cũng đã đột
ngột chết vì bệnh không rõ nguyên nhân, sau các cuộc gặp riêng, tuyệt mật với
Nam Hàn và Mỹ. Có thể ông ta đã phát hiện ra điều gì và truyền lại cho Jong
un.
Nếu đúng là tất cả những lãnh đạo của Việt Nam đều bị nhiễm độc
sau mỗi lần sang Trung Quốc, thì con số phải lên tới hàng trăm. Thiếu tướng
Trương Giang Long, tổng cục phó tổng cộng chính trị Bộ Công an đã nói: “bọn
xấu chúng nó cài cắm đã có con số hàng trăm, mà con số hàng trăm không chỉ dừng
lại hàng trăm mà trăm này còn thêm trăm khác nữa”.
Nguyễn Phú Trọng là người đồng sáng lập Hội thảo lý luận
Trung-Việt. Tại Bắc Kinh, có một gian trưng bày thường trực các thành tựu từ kết
quả các cuộc hội thảo suốt 10 năm, từ 2003 tới 2013, khi lần đầu tiên ông Trọng
thăm Trung Quốc, gặp mặt Tập năm 2013. Tập Cận Bình đã đích thân, trực tiếp hướng
dẫn Trọng thăm nhà trưng bày kỷ niệm này.
Những ai đã có thể bị nhiễm độc?
Hàng thái thượng hoàng có thể kể được là Lê Khả Phiêu, Nông Đức
Mạnh, đương nhiệm là Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Chí Vịnh, Phạm Minh Chính, Hoàng
Trung Hải.
Võ Văn Thưởng chắc bị gài trong kỳ họp Hội thảo tại Trịnh Châu
25/05/2017. Ông Nguyễn Văn Bình và ông Trần Quốc Vượng có thể bị trong năm 2018.
Tất cả các bí thư, chủ tịch của 7 tỉnh biên giới phía Bắc, tư lệnh và chính uỷ
Quân khu Hai.
Kim Jong un đã xử tử phanh thây ông chú dượng vì tội làm gián điệp
cho TQ, và có thể đã xử chết người anh Kim Jong nam được Bắc Kinh nuôi tại Ma
Cau, nhằm tuyệt diệt âm mưu thay đổi chế độ của Bắc Kinh. Kế hoạch triệt thoái
hạt nhân ký với Mỹ sẽ dừng ở mức tầm bay 5000km, không tới Mỹ nhưng đủ để tới
các trung tâm của TQ.
Người Bắc Hàn chắc đã hiểu Tàu cộng hơn người Việt, nhất là có
thể họ đã phải trả giá đắt hơn rất nhiều cho độc lập của họ. Không có người nào
đểu hơn người hàng xóm “anh em” của mình bằng Tàu Cộng.
Người Việt cộng sản cuối cùng bám đuôi Trung Cộng giữ XHCN là
ông Trọng. Nhưng không bám, thì khẩu phần thuốc giải độc hàng tháng tự biến mất,
và ngày chết có thể phải đếm được đếm từng ngày.
Mọi ca bệnh của cán bộ trung ương đều phải qua tay kiểm tra và
giám định của Ban bảo vệ sức khoẻ Trung ương. Mọi cán bộ cao cấp đều tắt thở,
hoặc trải qua những khoảnh khắc cuối cùng tại Quân y viện 108. Như vậy, tất cả
mọi nguyên nhân bệnh tật, trong đó có mọi vụ đầu độc, đều được thực hiện hoặc
phát hiện ở hai Trung tâm này. Tội phạm hay đồng phạm chắc chắn nằm ở
đây.
Ai có thể thay ông Quang?
Tất nhiên, việc thay ông Quang bằng
một ông khác mà chế độ vẫn vậy, thì chỉ là việc thay mạng. Chưa bao giờ có chuyện
chủ tịch nước lên Tổng bí thư vì chủ tịch nước là chỗ giành cho người đã kết
thúc sinh mệnh chính trị.
Vì vậy, chuyện thay ông Quang sẽ
tuỳ vào hai kịch bản: Nhất thể và không nhất thể.
Kịch bản thứ hai là không nhất thể vào lúc này, có nghĩa là chủ
tịch vẫn là chỗ nghỉ cuối của nhân vật đã hết nghiệp chính trị: Nghi lễ và hiếu
hỉ. Các loại chức danh khác chỉ có tính biểu tượng, hay an ủi.
Với phương án này thì thích hợp nhất là bà Tòng Thị Phóng. Bà
Phóng sẽ làm chủ tịch một nhiệm kỳ rồi về hưu. Cũng có thể đưa bà Ngân sang, để
Quốc Hội lại cho ông Uông Chu Lưu hay ông Đỗ Bá Tỵ, Uông Chu Lưu nếu phe thân
Tàu thắng. Đỗ Bá Tỵ lên, nếu phe chống Tàu thắng. Thậm chí có thể đưa Đặng thị
Ngọc Thịnh vào Bộ chính trị ngay trong hội nghị Trung ương 8 vào tháng 10 này,
chuẩn bị bầu cho bà chính thức vào tháng 5 năm sau.
Phương án bà Phóng hay bà Thịnh là hiện tượng lịch sử lặp lại thời
kỳ Hai Bà Trưng, nước Việt Hai Nữ Vương. Nước Tàu suy sụp, chủ quyền biên giới,
biển đảo lại được thu về?!
Nếu ông Quang được “cho”
chết để phục vụ mục tiêu Nhất thể hoá, thì vào lúc này, không có kẻ nào có khả
năng chiếm chỗ của ông Trọng. Trong 15 ông uỷ viên bộ chính trị vào lúc này, được
mặt này, nhưng không có mặt kia, không một ai đủ điều kiện để thay chân tổng bí
thư. Ông Trọng đã thiết kế trước tình huống đó.
Nhiều người nói là Nguyễn Thiện Nhân. Nhưng ông Nhân đang rất cần
cho cuộc chiến Thủ Thiêm với hệ thống Lê Thanh Hải tại Sài Gòn. Không ai thay
được ông Nhân vào lúc này. Ông Nhân rời Sài Gòn thì Nguyễn Thành Phong phải lên
bí thư, nhưng là bí thư không quân, vì ông Phong chủ yếu dựa vào bí thư Nhân để
điều hành, chứ ông Phong chưa kịp có lực lượng.
Xung quanh ông Phong vẫn toàn
người của Lê Thanh Hải. Ông Võ Văn Thưởng không thể quay lại, vì chịu ơn nâng đỡ
dìu dắt của “anh Hai” Hải, như chuyện Quan Công tha Tào Tháo, sẽ chẳng làm được
gì. Ông Nhân lại không thuộc type người đứng đầu. Ông ba phải và thiếu khí tiết.
Ông không được chọn cho phương án Nhất thể. Vả lại, có lẽ, ông sẽ tìm mọi cách
để ở lại Sài Gòn, ông không hợp với Trung ương.
Phạm Minh Chính đã lộ mặt là “người nhà” của Bắc Kinh sau mấy
năm làm bí thư Quảng Ninh, có lẽ được
“người nhà” gợi ý chuẩn bị cho vị trí Tổng bí thư, nhưng ông này đang không được
lòng người. Việc ông đang lo là từ nay cho tới Đại hội XIII phải sắp cho được một
bộ máy thân Tàu, nếu không là của Tàu. Tuy vậy, khi đã lộ mặt là người của Bắc
Kinh thì không có dân. Mà không có Dân thì đảng không phải “từ nhân dân mà ra”
nữa. Phải nhớ rằng, từ nay, lúc lộ mặt theo Tàu là lúc kết thúc sự nghiệp chính
trị.
Trần Quốc Vượng có lẽ là giải pháp. Được ông Trọng chọn vào ghế
Thường trực Ban bí thư, có vẻ như ông Trọng đã cố tình xác nhận người kế nhiệm.
Sau khi nhậm chức thường trực cũng đã sang Bắc Kinh (!). Nhưng ông này, lý luận
thì không bằng Nguyễn Xuân Thắng, kĩ trị thì thua Vũ Đức Đam, làm thế nào để vừa
điều hành lý luận vừa điều khiển được thủ tướng? Chắc chưa phải đợt này. Vả lại
nếu ông Vượng thay ông Quang ngay từ bây
giờ (tháng 5/2019), thì ai thay ông ở vị trí Thường trực? Chưa có ai, ngoài ông
Võ Văn Thưởng, mà ông Thưởng chưa đủ sức.
Nếu nhất thể, thì chủ tịch nước chỉ định thủ tướng và phải điều
khiển được thủ tướng. Trong thể chế này, Thủ tướng chỉ là người giúp việc chủ tịch.
Vì vậy, trong chủ trương nhất thể hoá, việc chọn người thay ông Quang không chỉ để làm chủ tịch hai năm mà phải là Tổng
bí thư kiêm chủ tịch một nhiệm kỳ tiếp theo nữa.
Nếu vậy, ngoài ông Trọng, người có khả năng nhất là ông Phúc.
Nhưng ông Phúc không phải là người biết lý luận.. Hơn thế, ông Phúc có quan niệm
không giống ông Trọng về Kinh tế Thị trừng định hướng XHCN. Ông Phúc khó làm Tổng
bí thư. cuối cùng thì vẫn là ông Trọng, sẽ hy sinh cuộc sống riêng tư, cống hiến
cho đất nước, dân tộc đến hơi thở cuối cùng.
Trong danh sách uỷ ban Tang lễ, vị trí của ông Võ Văn Thưởng
đang từ thứ 13, nhẩy lên thứ 6, sau ông Phạm Minh Chính, vượt lên trên Phạm
Bình Minh và Nguyễn Văn Bình, trong khi ông Phạm Bình Minh tụt xuống thứ 11 sau
ông Trương Hoà Bình.
Hội nghị Trung ương 10 vào tháng 10 này sẽ phải bầu thêm ba ông
vào Bộ chính trị, Nguyễn Xuân Thắng, Phan Đình Trạc, Trần Cẩm Tú bổ sung vào ba
chỗ khuyết của ông Đinh La Thăng, Đinh Thế Huynh và ông Trần Đại Quang. Nguyễn Xuân Thắng sẽ được thay ông Thưởng làm Trưởng
ban Tuyên giáo kiêm chủ tịch Hội đồng lý luận. Ông Thưởng có thể thay chân Thường
trực của ông Vượng hoặc vào thay ông Nhân, để ông Nhân thay bà Ngân sang Chủ tịch
nước.
Nói tóm lại, vị trí chủ tịch chỉ quan trọng hay phải quan tâm
cho phương án Nhất thể, còn không thì vẫn như cũ, Nguyên thủ là Thủ tướng,
không phải chủ tịch nước, mà cũng không phải Tổng bí thư, quay lại thời của ông
Nguyễn Tấn Dũng và để Hiến pháp 2013 trở về nguyên trạng giấy lộn.
Việt Nam cứ loay hoay mãi trong vòng luẩn quẩn. Đảng lãnh đạo
toàn diện thì cùng lúc ba(3) ông nguyên thủ. Mà gom vào một chỗ Tổng bí thư thì
gom tất cả Lập pháp, Hành phánh, Tư pháp vào một người, tất yếu là độc tài. Độc
tài là tham nhũng, là chiến tranh.
Điều kiện tiên quyết để nhất thể hoá là Thiết lập thể chế Tam
quyền phân lập. trước khi gộp ba chức danh vào một, thì phải độc lập Lập pháp
khỏi Hành pháp.
Lời chia buồn
Tháng 3/2018, vợ chồng ông Quang đi
thăm chùa Mahabodhi ở Bodhgaya, bang Bihar, Ấn Độ, nơi Thích Ca Mầu Ni đạt được
Giác Ngộ và hoá Phật. Có lẽ bà Hiền vợ ông Quang muốn
cầu xin đức Phật phù hộ cho ông Quang tai
qua nạn khỏi. Vợ chồng ông Nguyễn Tấn Dũng cũng đã từng đến cầu xin Phật ở đây.
Thật tiếc là không linh nghiệm, hay Trời Phật đã từ chối độ trì cho tội ác,
nên Quang không thoát được.
Cả ông Quang lẫn ông Dũng
đều là những kẻ đầy tội lỗi. Nhưng, có ai không trở thành đốn mạt trong cái bộ
máy của cái hệ thống độc đảng trái luật này? Vả lại, một cách cảm tính, tôi
không xếp ông Quang, ông Dũng vào cùng loại với
ông Lê Thanh Hải, ông này mới thật là đốn mạt.
Nhìn nét mặt và ánh mắt của bà Hiền trong bức ảnh ông Quang gục đầu vào phiến đá thiêng, biết ông Quang thật sự đau khổ. Sự cầu xin thành tâm cho biết
rằng ông đã biết bệnh tật của ông từ đâu mà có. Bức ảnh toát ra một sự ăn năn hối
tiếc nhưng tuyệt vọng và cam chịu. Nhìn bức ảnh này, cảm nhận sự đau đớn của bà
Hiền, người ta có thể bật khóc.
Lòng tham của cải và thèm khát quyền lưc là bản tính tự thân của
con người. Có quyền trách mọi tội lỗi, nhưng phải quy kết đúng chỗ. Tiền bạc
chiếm đoạt được phi đạo đức đã không thể đem đi.
Dù sao thì cái chết của ông Quang cũng
là một chết buồn.
25/09/2018
__._,_.___
VNTB - Mộ phần hoành
tráng và những đứa trẻ đói khát
Các triết gia đều cho rằng, con người chỉ thực sự bình đẳng khi
sinh ra và khi chết đi. Nhưng Việt Nam thời hiện đại đã chứng minh rằng, con
người vẫn bất bình đẳng cả khi chết đi rồi. Khu an táng cựu chủ tịch Trần Đại
Quang ở Ninh Bình rộng đến 3,2 hecta có lẽ chỉ thua khu lăng mộ Tần Thủy Hoàng
về mặt diện tích được báo chí nhà nước loan tải đã làm nhiều người nhói lòng.
Nước Mỹ giàu mạnh và hùng cường vào loại bậc nhất thế giới,
nhưng mộ phần của các công dân Mỹ, các tỉ phú Mỹ và mộ phần của các tổng thống
Mỹ bao giờ cũng nhỏ nhoi, đơn sơ và bình dị. Mộ phần của tổng thống John
Kennedy và tổng thống Richard Nixon chỉ là mảnh đất bằng phẳng rộng 4-5 m2,
trên đó có nắp mộ khắc ghi cây thánh giá, tên và năm sinh năm mất. Mộ của tổng
thống, tỉ phú hay vĩ nhân Mỹ đều lặng thầm như những ngôi mộ của thường dân.
Với sự nhân bản, nhân văn tột cùng, người Mỹ chỉ luôn nghĩ về
người sống, giành hết vật chất để chăm sóc người sống, không hoang phí vật chất
của cải vào mộ phần. Một đám tang ở Mỹ chỉ có chi phí trung bình 1000 USD. Mọi
phúng điếu đều hạn chế hoa, và tiền phúng điếu được giành cho các quỹ thiện
nguyện.
Khu mộ các nhà lãnh đạo: Cố Chủ tịch nước Việt Nam Trần
Đại Quang (0); cố Thủ tướng Anh Quốc Winston Churchill (1); cố Tổng
thống Mỹ John F. Kennedy (2); cố Chủ tịch Cuba Fidel Castro (3); cố nhà
triết học K.Marx.
|
Mộ của thủ tướng Anh lừng danh Winston Churchill cũng chỉ là nấm
mộ nhỏ bé, đơn sơ. Vào năm 2015, thay vì một quốc tang trang trọng, cố vương
Arab Saudi Abdullah được chôn cất giản dị trong một ngôi mộ nhỏ vô danh theo
tín ngưỡng của phái Wahhabi, với niềm tin rằng tất cả mọi người đều bình đẳng
trước Thượng đế khi chết.
Nhưng ở Việt Nam, mọi chuyện rất khác. Bức ảnh đầu tiên có xuất
xứ từ báo Thanh Niên online ngày 24-9 cho biết, khu đất rộng mênh mông này sẽ
là nơi đặt mộ phần của chủ tịch Trần Đại Quang (dù ông Quang có suất mộ phần ở
nghĩa trang Mai Dịch giành cho cán bộ cao cấp nhưng có lẽ gia đình có nguyện vọng
an táng tại quê nhà) với những công trình phụ trợ cầu kỳ. Chắc chắn trên khu đất
bao la này sẽ hiện hình một ngôi mộ hoành tráng như những ngôi mộ hoành tráng
khác ở Việt Nam được hình thành từ hoặc những nguồn tiền không sạch, hoặc từ
ngân sách nhà nước- tiền thuế của dân, hoặc từ nguồn tiền của gia đình.
Khu an táng rộng mênh mông và ngôi mộ to vật vã có ý nghĩa gì đối
với người đã chết và đối với người sống? Chắc chắn, nó chẳng có ý nghĩa gì đối
với người đã chết. Có phải gia đình thực hiện các giải pháp phong thủy để mong
mỏi vượng phát cho con cháu trong tương lai? Hay chính quyền chủ động xây dựng
một khu phức hợp tâm linh để tạo nên một “huyền thoại” qua đó nô dịch nhận thức
của người dân?
Mộ phần to và hoành tráng hoàn toàn không có khả năng khẳng định
tầm vóc nhân cách- trí tuệ của một người khi còn đang sống. Nhưng chắc chắn, mộ
phần to và hoành tráng khẳng định tính không nhân bản và nhân văn trong quá khứ
của người đã chết, khẳng định nhận thức thấp kém của những người quyết định xây
dựng mộ phần đó, khẳng định một thực tế đau xót rằng người vừa chết có một gia
sản rất đồ sộ.
Có những tấm hình làm con người phẫn nộ, nhưng cũng có tấm hình
làm con người day dứt không nguôi. Vào đầu tháng 9-2018 này, tấm hình chụp một
lớp học ở Mường Nhé- Điện Biên đã gây xúc động, gây bão trên mạng xã hội. Tấm
hình này được chụp vào một ngày cuối tháng 8-2018 bởi anh Đào Xuân Tùng, một
người Hà Nội hay làm thiện nguyện. Anh Đào Xuân Tùng đã bật khóc nức nở khi chụp
tấm hình này. Nhiều người cũng đã phải nhắm mắt lại sau khi xem kỹ hình ảnh.
Anh Đào Xuân Tùng đã hứa với nhiều quan chức ở Điện Biên rằng, anh sẽ không
công bố tấm hình này. Nhưng lương tâm anh ray rứt, vật lộn, cào cấu, cắn xé dữ
dội. Anh cho rằng, nếu công bố tấm hình, nó sẽ có tác dụng lay động lương tri của
các quan chức, của chính quyền trong việc chăm sóc trẻ em nói riêng và nâng cao
cuộc sống của người dân vùng sâu, vùng xa và vùng cao nói chung. Và anh đã nhờ
bạn bè công bố tấm hình trên mạng xã hội. Trong tấm hình này, tất cả các em bé
đều suy dinh dưỡng, quần áo rách rưới, tất cả đều không có giày dép, tất cả các
em đều buồn và thiểu nảo...Ánh mắt nhìn của các em hiện hình lên sự tuyệt vọng,
khổ đau và cầu cứu. Phía sau lưng các em là một lớp học tận cùng tiêu điều và
xơ xác, chơ vơ và cô đơn giữa núi rừng hiu quạnh.
Tấm hình của anh Đào Xuân Tùng là minh chứng sống động để bác bỏ
luận điệu của một kẻ tâm thần chính trị đã từng nói rằng, không nước nào trên
thế giới chăm sóc thiếu nhi tốt như ở Việt Nam.
Khi đăng tải lại tấm hình của anh Đào Xuân Tùng trên tài khoản
cá nhân ở mạng xã hội Facebook, cô giáo Trần Thị Bích Hà ở Sài Gòn đã đanh
thép: “Chính quyền bao nhiêu năm qua đã bỏ mặc người dân. Chỉ một số ít nhân
dân với những nỗ lực khủng khiếp đã có một cuộc sống tương đối dễ chịu về kinh
tế, còn lại đa phần đều đói nghèo và bất hạnh. Chính quyền đừng tự huyễn hoặc
mình mà hãy nhìn vào thực tế đắng cay của nhân dân và đất nước!”.
Nước mắt nào sẽ nhỏ xuống một khu an táng hoành tráng, nước mắt
ai sẽ nhỏ xuống một lớp học rách nát, những hình hài trẻ thơ tiều tụy…?
No comments:
Post a Comment