Sự Thật không
thể bị chôn vùi
____________
LỜI NÓI ĐẦU
Như đã thông báo trong Hành Trình Chữ Nghĩa cuốn I , cuốn II của
tập sách này đã tới tay bạn đọc với tên “SỰ THẬT KHÔNG THỂ BỊ CHÔN
VÙI”.
Tựa đề này hẳn gây thắc mắc cho bạn đọc : “Sự thật nào đã bị chôn
vùi ?”
Xin nói ngay, kể từ khi miền Nam bị mất vào tay Cộng sản, đã có
hàng ngàn, hàng vạn con người mang theo những kinh nghiệm sống chất chứa rất
nhiều sự thật hãi hùng trước khi họ bị vùi thây trong rừng sâu, nơi biển
cả, hay trong các trại cải tạo..v…v…Những Sự Thật ấy tuy riêng lẻ, tuy xẩy ra ở
những thời điểm khác nhau, không gian khác nhau, nhưng trong một ý nghĩa
nào đó, có thể gói chung vào hai chữ “vận nước” mà phạm vi cuốn sách nhỏ bé này
không có ý định đề cập tới.
Ở đây, người viết chỉ nói đến một vài Sự Thật, tuy không lớn lao
và hãi hùng như đã xẩy ra trong vận nước, nhưng trong sinh hoạt chữ nghĩa ở hải
ngoại, triền miên trong nhiều năm ròng rã, cho đến nay nó vẫn bị chôn vùi.
Đó là sự thật về những thiện chí của nhiều người muốn đóng góp tâm
sức vào công cuộc chung của Cộng đồng nhưng rồi đã bị xuyên tạc, bôi nhọ do ý
đồ đen tối của nhiều kẻ chỉ muốn gây chia rẽ hàng ngũ cầm bút hoặc triệt hạ
những nhân vật có thiện chí để khiến cho tiềm năng chống Cộng của người
Việt hải ngoại trở nên suy yếu đi.
Nhưng cái hậu quả tệ hại nhất sinh ra bởi những mưu đồ triệt hạ
liên tục không ngơi nghỉ này, là nhiều người Việt đã nẩy sinh lòng
thắc mắc, nghi hoặc, tâm trạng hoang mang, thậm chí đến nỗi tuy nhìn nhau
mà không còn phân biệt được ai là bạn, ai là thù.
Sở dĩ để xẩy ra cái tình trạng đau lòng như vậy là vì ta đang sinh
sống ở một xứ tự do. Đã có nhiều kẻ lợi dụng sự tự do quý báu này để làm
xáo tung hàng ngũ những người Việt hải ngoại lên bằng đủ mọi thủ đoạn đê hèn
qua những lời lẽ hạ cấp, ti tiện để xuyên tạc, chụp mũ, dựng chuyện lên
đời tư của nhiều người khiến cho trong một thời gian dài cả nhiều chục năm,
nhiều người chân chính tuy đứng trong cùng một hàng ngũ, tuy cùng chia sẻ với
nhau lý tưởng chống CS và xây dựng lại quê hương nhưng lại đã nhìn nhau ngỡ
ngàng, lắm khi còn sinh ra đến cả sự khinh bỉ hay hận thù.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến cho Cộng đồng VN hải
ngoại trong nhiều thập niên qua, tuy vững mạnh về mặt đời sống nhưng rất yếu
kém trong thành quả chống lại CSVN.
Xin lấy một ví dụ cụ thể :
Vào cuối thập niên 80, đất nước đã tới thời điểm cực kỳ đen
tối : Đổi Mới hay là Chết, nên Tổng Bí Thư của Đảng CSVN là Nguyễn văn Linh vào
khoảng năm 1987 đã phải chấp nhận một sự đổi mới và để cho văn nghệ sĩ trong
nước được tự do phần nào viết lên tâm tư, nguyện vọng của mình. Nhờ thế mà ở
trong nước, vào thời điểm đó đã nổi lên một cao trào mà ở hải ngoại mệnh danh
là “cao trào văn chương phản kháng”.
Trên phương diện sách lược chống lại Cộng sản, thì dù có đặt nghi
vấn là “phản kháng thật hay phản kháng giả” thì mọi người cũng nên thổi vào đám
lửa “phản kháng” đó cho nó bùng rộng thêm và khiến cho sự kiện đó hóa ra“lộng
giả thành chân” thì mới phải.
Biết đâu, trong hàng ngũ những nhà văn, nhà thơ gọi là phản kháng
đó lại chẳng có những con người khát khao tự do thực sự, viết ra những lời tâm
huyết thực sự và muốn tâm tư, tình cảm của mình được tất cả mọi người Việt trên
toàn thế giới lắng nghe?
Đây là lý do mà nhiều anh chị em trong làng văn, làng báo ở hải
ngoại hồi cuối thập niên 80 đã ngồi lại với nhau, bỏ công sức biên soạn một
cuốn sách mà chính chế độ CSVN khi hết “cởi trói văn nghệ sĩ” lại cũng muốn đem
vùi giập.
Cuốn sách mang tên ‘TRĂM HOA VẪN NỞ TRÊN QUÊ HƯƠNG”, lấy ý tưởng
của nhà biên khảo Hoàng văn Chí hồi cuối thập niên 50’s viết cuốn Trăm Hoa Đua
Nở Trên Quê Hương khi nói về phong trào Nhân Văn Giai Phẩm.
Khi nhóm biên soạn chúng tôi sử dụng những chữ “Vẫn Nở” là có ngụ
ý rằng tinh thần Nhân Văn Giai Phẩm của văn giới trong nước hồi thập niên 50,
sau hơn ba chục năm sau vẫn còn tồn tại, và do đó đã tạo nên phong trào Văn
Chương Phản Kháng để cho ta thấy rằng từ hồi Nhân Văn Giai Phẩm đến nay, sau
biết bao nhiêu vùi giập mà Trăm Hoa VẪN NỞ .....
Ý hướng của nhóm thực hiện rõ ràng như thế mà vẫn bị đám tay sai
nhà nước cộng sản hợp sức cùng một vài tên lộn sòng vào hàng ngũ cầm bút
khác, nhất loạt xuyên tạc nội dung của cuốn sách để dẫn dắt dư luận cộng đồng
đi theo một hướng khác, đến nỗi nhiều người chỉ mới nghe thấy tên cuốn sách
“Trăm Hoa Vẫn Nở….” là đã nghĩ ngay đó là sản phẩm tuyên truyền cho Cộng Sản
rồi.
Cho nên, đã tới lúc phải để cho Sự Thật không bị chôn vùi, phải có
một hợp lực đồng loạt lên tiếng để xóa tan những ngộ nhận, vạch mặt chỉ tên
những bàn tay lợi dụng ngòi bút để phá hoại Cộng đồng ngõ hầu vừa làm sạch mội
trường chữ nghĩa, vừa trả lại công bằng cho những người công chính.
Biên soạn cuốn sách này, ngoài việc góp phần cho mục đích kể trên,
tôi còn tiếp tục ghi lại vài dấu ấn trong cuộc hành trình chữ nghĩa của tôi, và
nhân dịp này tôi cũng mong muốn góp phần vào công cuộc dọn dẹp sạch sẽ môi trường
chữ nghĩa tại hải ngoại vốn đã từ lâu bị bôi bẩn bằng những thứ văn phong tục
tĩu, vô văn hóa của một số ngòi bút vẫn tự phong cho mình vai trò ngự sử văn
hóa, văn nghệ, nhân danh lý tưởng chống Cộng để vùi giập, hạ nhục rất
nhiều con người công chính.
Thành quả chống Cộng chẳng thấy đâu, mà chỉ thấy bọn này đã làm
lợi rất nhiều cho Cộng sản.
Như đã thưa trước trong Lời Mở Đầu, việc tôi biên soạn cuốn
sách này, ngoài việc làm sáng tỏ thêm những ngộ nhận đã từng bao trùm lên cuốn
sách Trăm Hoa Vẫn Nở Trên Quê Hương cùng một số tác phẩm của riêng tôi , tôi
còn mong muốn góp phần vào công cuộc dọn dẹp sạch sẽ môi trường chữ nghĩa
tại hải ngoại vốn đã từ lâu bị bôi bẩn bằng những thứ văn phong tục tĩu, vô văn
hóa của một số ngòi bút vẫn tự phong cho mình vai trò ngự sử văn hóa, văn nghệ,
nhân danh lý tưởng chống Cộng để vùi giập, hạ nhục rất nhiều con người công
chính. Đây là một hậu quả bi thảm của tình trạng Tự Do trong địa hạt Chữ Nghĩa
đã bị lạm dụng tối đa bởi những kẻ không biết “ liêm sỉ” hay “tinh
thần trách nhiệm” là cái gì. Bọn chúng chỉ viết cho sướng tay, cho thỏa mãn tự
ái cá nhân và đầu óc bệnh hoạn vốn chỉ chất chứa những hình ảnh tục tĩu để lúc
nào cũng sẵn sàng văng ra trên bài viết của mình.
Tôi nói không ngoa!
Thí dụ có mấy ai biết rằng Nguyễn Hữu Nhật với bút
danh Chém Đá, phụ họa với Nguyễn Hữu Nghĩa với bút danh Mõ Làng Văn trong một
bài viết về một nhân vật già khả kính là bà Khúc Minh Thơ, Chủ tịch Hội Gia
Đình Tù Nhân Chính Trị, mượn cớ thằng nhỏ phải mặc quần rộng vì nghịch ngợm cứ
phải xốc lên, để đưa ra 2 câu thơ với ý đồ bệnh hoạn, tục tĩu không thể che
giấu: “Xốc quần quần tụt tụt quần. Xốc sao cho bọn cù lần mỏi tay” (
Trong cuốn Đá đổ mồ hôi, của Sắc Không tức Nguyễn Hữu Nhật ở Na Uy do Làng Văn
của Nguyễn Hữu Nghĩa ở Canada xuất bản).
Người Việt chân chính hỏi ai mà không phẫn nộ khi nhận ra rằng môi
trường văn hóa hải ngoại đã bị bọn chúng quấy hôi bôi nhọ đến như thế !
Trên đây chỉ là một ví dụ trong hằng hà sa số những bài viết hạ thấp
Nhân phẩm cũng như bôi đen Chính nghĩa chống Cộng xuất hiện
đầy rẫy trên báo chí, trên Internet trong hàng chục năm vừa qua.
Tôi nghĩ, đã tới lúc chúng ta không thể tiếp tục cho phép tình
trạng viết lách hỗn loạn , tục tĩu, vô luân ấy được duy trì mãi để khiến cho
người Việt ở hải ngoại cứ bị mang tiếng xấu xa chỉ vì từ lâu đã dung
dưỡng những loại cầm bút vô trách nhiệm, kém đạo đức và thiếu lương tâm này.
Ước mong những nỗ lực chính đáng và chân thành của tôi sẽ không
trở thành tiếng kêu trong sa mạc.. ..
Mời đọc:
__._,_.___
No comments:
Post a Comment