zz

br /> br /> /> br /> ----

Friday, 11 August 2017

Biệt thự trăm sao---còn bao lâu nữa đây mình



SAI LỖI CHíNH TẢ
Hai học sinh ngồi tâm sự với nhau. Một học sinh than thở:
- Cô giáo của tao thật khó tính hết biết. Cả bài văn tao viết về tư tưởng "trồng người" của Bác, rất hay nhưng chỉ sai một lỗi chính tả thôi mà cô ấy cho tao hai zéro.
- Thế mày viết sai chữ gì ?
- Thay vì viết: "Cô giáo em là một nhà giáo dục say mê trồng người", tao viết thành: "Cô giáo em là một nhà giáo dục say mê chồng người"...

Đã hai lần rồi
Cô con gái rón rén định ra khỏi nhà lúc gần đi ngủ thì bị ông bố chặn lại:
- Muộn thế này còn định đi đâu nữa?
- Con định chạy ù ra thùng thư để bỏ hai lá thư thôi ạ!
- Thế thì nhanh lên một chút, thùng thư đó đã huýt sáo hai lần rồi đấy!


   
  GIỚI THIỆU VỚI CÁC BÁC - 
              HOA KHÔI HÀNG TRỐNG CỦA CHÚNG EM Ạ


Rảnh....Ngồi viết lung tung ,lang tang....

BIỆT THỰ TRĂM SAO….

Trong hình ảnh có thể có: thực vật và ngoài trời
ĂN ĐỨT NHÀ CỦA THẦY TỚ DÂN




                TUI GIỜ KHỔ THIỆT RỒI NHEN BỊ CHA LÚ LỘT HẾT RÙI MÀ !


        ĐINH THẾ HUYNH ĐÃ LÊN BÀN THỜ CÒN TRẦN ĐẠI QUANG ĐANG ĐƯỢC TƯỚNG                                                  ĐẦU BẠC NGUYỄN CHÍ NỊNH CHE CHO CÁI GÁO ? !



Có một đêm thanh nọ , dưới bầu trời đầy sao của xứ Sản ,gió xuân hiu hiu thổi mát rượi cả những tâm hồn ...Trong căn biệt thự “Trăm Sao” thuộc hàng đệ nhất cấp có tiếng vỗ tay đều đều ,nhịp nhàng của đôi vợ chồng trẻ….Thế nhưng trong tiếng vỗ tay đều đều nhịp nhàng như thế mà chẳng có tiếng hát của mùa xuân đảng cho,chỉ có tiếng côn trùng rền rĩ hòa nhịp cùng hai tâm hồn son trẻ….Đều đều,nhịp nhàng ,đều đều ,bỗng dưng tiếng người phụ nữ vang lên…..- Dừng ngay ,dừng ngay anh ơi là anh ơi ,gạo 15 ngàn một lít….Đêm đó rồi cũng trôi qua một cách nhịp nhàng…
Sáng mai trong cự cà phê đen với bạn bè trước khi đi lao động anh chợt hỏi bạn….- Gạo bao nhiêu một ký ta.?.….Có người trả lời…..- Mười hai ngàn một ký…..- Ủa sao đêm rồi vợ tớ nói 15 ngàn một lít.?.….Lại có người nói tiếp…..- Con vợ mày quá giỏi vì điện, xăng sắp tăng ,nên nó kéo theo giá gạo....Nhà nước muốn kinh tế VN đi lên mà.!!!!!!!!!!!!!!!
Lại một đêm trăng thanh nọ ,trong căn biệt thự lại vang lên tiếng vỗ tay đều đều…Cũng chẳng có tiếng hát trữ tình nào vang lên ,…Vẫn cứ tiếng vỗ tay đều đều ….Một khoảng sau tiếng người vợ lại vang lên…..- Anh ơi là anh ơi dzút dza , dzút dza ,vứt cày đi không thì….còng lưng…….
Cũng sáng mai này ,lại trong cự cà phê đen còn bốc khói có người bạn hỏi đường con cái của vợ chồng ,tính khi nào thì cho ra đời một hoàng tử kháu khỉnh….- Anh trả lời vì vợ mình không muốn con sinh ra là con đã còng lưng vì …..NỢ… Bạn bè lại khen vợ anh và xin chia buồn cùng anh……
Lại cũng có những đêm trữ tình với vầng trăng sáng vàng ảo ,vẫn những nhịp phách dịu dàng vỗ đều như sóng biển khơi vỗ về….Rồi cũng được một khoảng ,người vợ vẫn la lên…- Ngừng đi anh ơi ,tương lai mịt mù .bao của nả đã bị cha già cầm cố hết rồi…Mình lấy gì nuôi con…
Rồi cũng bên ly cà phê sáng mai ,kể hết nội tình cho bạn bè biết…..bạn bè chỉ biết chia sẻ với đôi lời khuyên….
Và cứ thế cuộc đời vẫn qua trong đói nghèo ,bạn bè rồi xa…Vợ anh rồi cũng xa anh vì một cơn bạo bịnh…...Có những đêm mưa rơi gió bấc lạnh lùng ,từng hạt mưa dột rơi xuống từ mái nhà tranh trên cái nền đất tí tách, tí tách….Anh muốn tìm một hơi ấm con người …Chẳng có.!!!....Chỉ còn biết tự trách mình vô dụng….Chỉ còn biết trách vị cha già của mình đã cầm cố hết ruộng vườn ,nương rẫy, của nả và tất cả những gì có thể để thỏa mãn cho thú tính của lão.!!!….. Đúng là cha già lựu đạn với cái thời ....đại đểu.!!!….
Tới ngày lễ bao giờ anh cũng muốn tặng nàng (người phụ nữ của anh) một bó hoa hay chí ít một bông hoa......Nhưng trong lòng anh giờ chỉ còn một nụ…… Nụ ” Hoa Mắt”….Bởi nhìn đời anh chỉ thấy ngàn hoa nắng lung linh bay loạn xà ngầu như cuộn thép gai bung thời chiến….Nó cào rách hết tâm tư của anh…Từng ngày ,từng ngày…..
Đình Nguyên 06-03-2015…..

Hình lượm trên net....


THÀ MỘT PHÚT QUY QUÀNG RỒI CHỢT NGÚM -
                         CÒN HƠN BUỒN LIẾM MÉP SUỐT ĐÊM KHUYA ...



       Còn bao lâu nữa đây mình!
               

Tụi mình trên dưới bảy mươi;
Nhìn đi ngó lại chỉ mười năm thôi.
Số đông biến mất đâu rồi;
Số hên còn lại lẻ loi chắc buồn.
Đếm kỹ còn mấy trăm tuần;
Thời gian vun vút, bao lần gặp nhau?
Thôi thì còn lại ngày nào;
Hãy vui ngày ấy, miệng chào thật tươi.
Khác biệt gì cũng thế thôi;
Mai kia nằm xuống để rồi được chi.
Sao bằng ta cứ vui đi;
Hơn thua dẹp hết, ôm ghì bạn xưa.
Tay với trời cao không thấu nổi
Tuổi già mất bạn cũng mồ côi


Lời nói thực tế của một nhóm người già

Có một tổ ấm của riêng ta, chưa đến lúc chết, xin nhớ muôn ngàn lần chớ bỏ mất nó đi.
Có một người bạn đời thân thiết, phải cùng đối đãi và chăm sóc tốt cho nhau,
Có một thân thể, tự mình phải biết bảo trọng, có một cái tâm thái tốt, tự mình vui sướng!
Chúng ta đã già rồi! Nhưng mà hiện tại sức khoẻ vẫn còn tốt, đầu óc hãy còn minh mẫn, già rồi trông cậy vào ai! Phải phân chia ra nhiều giai đoạn mà nói.

Giai đoạn thứ nhất
Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình.
Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng.
 Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình,tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta.

Giai đoạn thứ hai
Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi.
Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.
Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình!
Đừng nên đi "quán xuyến" việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa.
Cần phải biết "ích kỷ" một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình.
Mọi việc phải biết để cho nó hoà theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khoẻ của mình được lâu dài hơn.
Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không?

Giai đoạn thứ ba
Sức khoẻ đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.
Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người.
Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.
Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.
Nguyên tắc là chẳng nên "làm khổ" con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình.
Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.

Giai đoạn thứ tư
Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích.
"Già rồi" trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.
Già rồi thì phải làm sao?
Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt
Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người,mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả.
Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm.
Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc.
Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp

Lời kết luận:
Câu nói đúng của tục ngữ: "biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn". Chúng ta với tư cách là lão niên "dự bị quân" đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa?
Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.

Thứ nhất: Lão Kiện
Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến "tam dưỡng":
1-ăn uống dinh dưỡng,
2-chú trọng bảo dưỡng,
3-phải biết tu dưỡng.

Thứ hai: Lão Cư
a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằng
b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.

Thứ ba: Lão Bổn
- Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản.

Thứ tư: Lão Hữu
- Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh.
Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão bà , cuối cùng bạn cũng chỉ là một con người.
Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài.
__._,_.___

Posted by: Quang Nguyen <d


Check out the automatic photo album with 11 photo(s) from this topic.
14291906_1693829780940211_5704495577433470778_n.jpg9d428c942b3d5c9909e6096793258a42a86dacb4f8bfbb0c4e85a1441e3af53d.jpgATT00001.jpgchuyen-cuoi.jpgab2983e82d40ea3b31007d2dbcaf2e7a2262e243e2791601170894a2f9e73e58png

No comments:

Post a Comment

Featured post

Bản Tin cuối ngày-19/11/2024

My Blog List